10.20.2009

Suy tư trong sự thanh thản


Đã rất lâu rồi có lẽ chúng ta đã quên đi cảm nhận của những sự bình yên trong tâm hồn, cũng chẳng còn nhớ nổi tôi đã mất đi những cảm nhận đó từ khi nào. Phải chăng sự náo nhiệt của cuộc sống thành phố, sự khẩn trương của cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền hay phải chăng tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố mà chưa có bao giờ tận hưởng được giây phút yên bình này.
Một khoảng trời bình lặng giữa trưa mùa thu dịu nhẹ, tôi cầm máy ảnh bấm vài kiểu để ghi lại cái cảm giác vô cùng hiếm hoi này.
Có lẽ cuộc sống của chúng ta sẽ an lành hơn nhiều nếu ta bớt tham lam đi một chút, bớt ích kỉ đi một chút và bớt đi nhiều nhiều những thói quen vô bổ đi chút nữa, chúng ta sẽ cảm nhận được đôi chút về cái yên bình của một vùng quê lam lũ. Dù rằng ta không có khái niệm về nó cũng như chưa từng gắn bó với nó, nhưng không gian và thời gian, cảnh vật và sự yên bình vốn dĩ của nó cũng làm lòng ta xúc động, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng tôi thừa nhận đó là một cảm giác rất khó diễn tả, nó làm lòng ta chững lại và như gắn kết con người ta vào hồn của đất trời.



Sinh ra và lớn lên ở thành phố, bon chen kiếm ăn và cũng nhiễm cái không khí náo nhiệt của thành phố với tôi nó như thói quen, như một cái gì đó hết sức bình thường, nó bình thường như vốn dĩ nó phải là như vậy. Tôi chưa từng hiểu về cuộc sống nông thôn, cây lúa hạt thóc, những ruông màu tươi tốt, càng không thể biết cây ngô được trồng như thế nào, cây lúa được gieo ra làm sao. Vậy mà đã hai mùa lúa tôi gắn liền với nông thôn, gắn liến với những thơ mộng với sự yên bình và nó như một liều thuốc tốt chữa căn bệnh quái ác của người thành phố cho tôi. Nghich lý chăng ?
Có thể là như vậy nhưng xin thưa khi tôi nhận được thứ cảm giác ngắn ngủi đó lòng tôi chững lại và tự nhiên thấy yêu nơi này đến vậy, những tiếng cười sảng khoái mộc mạc mỗi buổi chiều về, những miệng trầu còn đỏ quạch vành môi trên gương mặt nhăn nhúm của những bà lão lưng còng vì đồng ruộng, cả những cái bắt tay vỗ vai mạnh như bị đánh của những trai điền khi chào hỏi, họ nói như quát họ cười như chưa từng bao gio` biết khóc. Thú vị và thèm khát biết bao nhiêu. Phải tôi là người thành phố, là con ngươì của sự ích kỉ, tham lam và rồi ....

Giàn trầu cây cau và cả những anh nắng trưa mùa thu dịu nhẹ, của cả bóng dáng của người nông dân phơi thóc ngày mùa, cả những con đường quê nhỏ bé đầy rơm rạ. Nó đã giúp tôi quên đi những cực nhọc đời thường, quên đi những gì hiện hữu của vật chất của những bon chen. Quên đi cả sự thù hận nung nấu ấp ủ trong tôi , quên cả đi sự mất mát mà tôi đang cố chịu đựng. Và với tôi cái ngày đó, trưa hôm đó chính là liều thuốc tốt nhất mà tôi từng được uống. Khi viết những cảm xúc này, tôi sắp trở lại nơi tôi vấp ngã, trở lại với chốn mà tìm lòng người như tìm kim trong ruộng lúa và tôi mong rằng nơi đây sẽ là nơi tôi dừng chân khi cần tìm đến với sự thanh thản cuối đời. Tạm biệt chốn bình yên để về với chiến trường khốc liệt của cuộc đời và tôi sẽ còn trở về, đó là lời hứa. Về chứ về với những người thật như chính viên đất mà họ từng đào cuốc mỗi ngày như chính những tràng cưởi ha hả và những cái bắt tay như tra tấn về để thấy lại những đêm đông giá lạnh và những trưa hè oi ả nhưng lại có sự thanh thản trong tâm hồn đã bị đánh mất chứ. Hẹn ngày trở lại.                                                                                                                                                         



Ôi cuộc sống thanh bình yên ả, ước gì.............
Ngẫu hứng tuỳ bút : hasblog 


Cuộc sống vui buồn, nhưng thời gian là sự mặc định của thiên nhiên, dù ta không muốn nhưng vẫn tồn tại theo thời gian. Vậy tại sao chúng ta phải buồn khi cuộc sống luôn luôn còn nhiều điều cần khám phá.
Hãy để những đáng yêu của cuộc sống theo chúng ta với những ngày buồn




1 nhận xét:

Cám ơn bạn đã đăng nhận xét xétn xin bạn vui lòng đăng nhập
Tên đăng nhập: Cần phải có
Email: Cần phải có
Mã xác nhận: Cần phải điền
Tất cả điều đó chứng minh bạn là con người của sự văn minh

Create a Meebo Chat Room